Nói là cấm ngôn, thật ra chính là tăng thêm một lớp lá chắn cách âm cho phòng giam của Ngô Vọng, để âm thanh của hắn không thể nào ảnh hưởng tới người khác.
Đợi đến khi nòng nọc nước chầm chậm rời đi, đám quái vật trong khu phòng giam đều tiến tới, giống như vây xem sinh vật hiếm có mà nhìn Ngô Vọng.
"Thằng nhóc này vừa tiến vào đã cười không ngừng, chắc là một tên điên, ngay cả người điên cũng không buông tha, tên kia đúng là kẻ gian ác mà."
Quái nhân có làn da màu xanh lam vừa đập quả thông vừa nói.
"Đúng đấy, tên đó là một tên khùng!" Khủng thủ ma bổ sung.
"Đời này đã định sẵn là hắn phải độc thân rồi, cho dù có con thì cũng là do chính hắn sinh, hơn nữa còn sinh ra con có mấy cái PY." Cô bé quàng khăn đỏ trông đáng yêu nhất nhưng cũng chính là người miệng lưỡi sắc bén nhất.
Đông đảo quái vật không ngừng mồm mép nói xấu Ôn Văn, lời bọn chúng nói ra đều rất khó nghe.
Vô diện ma và Nhan Bích Thanh không nói gì, ngược lại ghi lại hết lời của những kẻ khác, chờ sau này đây sẽ là nhược điểm.
Đám quái vật này khi có mặt Ôn Văn thì đều tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng khi Ôn Văn không chú ý nơi này thì cái gì chúng cũng nói được.
Mặc dù đang ở trong phòng giam, chúng chính là đàn em nhưng cũng không trở ngại chuyện chúng nói cho đã miệng.
Phát hiện tiếng cười của mình không thể bị người khác nghe thấy, Ngô Vọng ngừng cười, sau đó nhíu mày nhìn những kẻ kia không biết đang thảo luận chuyện gì.
Nhìn dáng vẻ thích thú của đám quái vật, Ngô Vọng vẫn cho rằng chúng đang cười nhạo mình.
Vì vậy Ngô Vọng cũng dùng ánh mắt đáo lại, ánh mắt kia cực kì điên cuồng cao ngạo, cũng khinh thường tới cực điểm, giống như những quái vật khác ở trước mắt hắn chỉ là một đống béo phệ vậy.
Có điều tướng do tâm sinh, sâu trong lòng Ngô Vọng thật sự khinh thường đám quái vật này.
Rất hiển nhiên chúng đã thích ứng với cuộc sống lao tù, đồng thời còn sinh sống rất vui vẻ thoải mái, đã từ bỏ đi sự kiêu ngạo của mình.
Có điều nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Ngô Vọng, đám quái vật khác lại càng vui vẻ hơn.
Bởi vì mỗi con quái vật mới khi tiến vào nơi này đại khái đều có dáng vẻ như thế, tạm thời không hòa hợp với những người khác.
Có điều càng kiêu ngạo thì càng bị đày đọa tàn khốc hơn, cuối cùng rồi sẽ khuất phục dưới thủ đoạn của đại ma vương Ôn Văn.
Chỉ khi nào đã trải qua loại đày đọa này thì mới thật sự là bạn tốt trong ngục của đám quái vật, bằng không chỉ làm người ta cảm thấy chán ghét mà thôi.
...
Sau khi nhốt Ngô Vọng vào trong trạm thu nhận, Ôn Văn cũng không ở trong trạm thu nhận quá lâu mà cùng những người khác tiến hành giai đoạn kết thúc công việc.
Bởi vì cường giả cấp Tai Biến 'Hắc Thập Tự' lần đầu tiên chân chính phủ xuống, vì thế sự việc này đã kết thúc theo một phương thức mà không ai tưởng tượng được.
Cường giả Tai Nạn chân tự tới nơi này tiếp viện đã trấn giữ ở thành phố Hóa Sơn năm ngày, đề phòng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Có điều chuyện cụ thể thì vẫn phải chờ nhóm siêu thợ săn Ôn Văn và thợ săn tới xử lý.
Lúc này Ôn Văn đang đuổi theo một quái vật cấp Tai Hại bị ký sinh.
Con quái vật này cũng bị Ngô Vọng khống chế rồi ký sinh, sau đó đặt ở thành phố Hóa Sơn gây rối.
Nó đeo mặt nạ bóng chày, cầm một cây gậy bóng chày bằng sắt, hai chân của nó thô to dị thường, thậm chí còn lắp thiết bị phản lực trên bắp chân, lúc chạy giống như đang đua xe vậy, ngay Ôn Văn muốn bắt được hắn cũng có chút khó khăn.
Đuổi theo tên này hơn nửa ngày, Ôn Văn có chút thở dài bất đắc dĩ nói: "Trong phim thì chỉ cần cơ thể mẹ của lũ quái vật này bị tiêu diệt thì đám quái con cũng chết theo, sao cái đám này lại không chết vậy chứ..."
Có điều oán giận thì oán giận nhưng Ôn Văn vẫn cố hết sức đuổi bắt.
Cơ thể mẹ con rết Scutigera Coleoptrata tuy đã chết nhưng đám rết con Scutigera Coleoptrata mà nó sinh ra thì vẫn còn sống, đồng thời còn không ngừng thao túng ký chủ làm ra hành vi giết chóc.
Hiện giờ trong thành phố Hóa Sơn vẫn còn gần trăm con quái vật có thể phát điên giết người bất cứ lúc nào.
Đám ký sinh trùng này chính là tai họa ngầm, vì thế Ôn Văn chính là một trong số chủ lực truy đuổi đám quái vật này, một khi có quái vật khó dây dưa thì đều tìm tới Ôn Văn.
Đuổi theo một hồi, khi tiến vào một con đường lớn, Ôn Văn nhếch miệng, bây giờ tên này đã không chạy trốn được nữa rồi.
Trước đó Ôn Văn không bắt nó chủ yếu là vì nó vẫn luôn chạy xuyên qua nhà dân, có chút phương pháp Ôn Văn không dễ sử dụng, mà hiện giờ Ôn Văn vung kiếm dài Hàn Băng chém một tia kiếm khí tới.
Kiếm khí bị con quái vật nhỏ này linh hoạt né tránh nhưng thiết bị phản lực đã bị đóng băng, tốc độ thoáng chốc giảm chậm.
Sau đó Ôn Văn rút khẩu Quần Lang màu xanh trắng ra, bóp cò súng, một viên đại bắn ra nháy mắt biến thành hơn mười viên, trực tiếp bắn con quái vật này thành cái sàng.
Sau đó Ôn Văn đáp xuống ở bên cạnh, gỡ mặt nạ bóng chày của hắn xuống, lấy đi cây gậy bóng chày bằng sắt của hắn, lại vơ vét trên người hắn nửa ngày mới bỏ những thứ miễn cưỡng có thể dùng được vào trong chiếc cặp táp màu đen.
Mấy thứ này tuy Ôn Văn không để vào mắt nhưng nó cũng mạnh hơn trang bị bình thường rất nhiều, cho dù nhóm nhân viên thu nhận của anh không cần thì Ôn Văn cũng có thể đăng bán trên website thợ săn.
Thịt muỗi có ít thì cũng là thịt, tích góp nhiều tiền săn ma một chút khẳng định là không sai.
Trải qua một loạt nhiệm vụ, tiền săn ma ở trong tay Ôn Văn đã hơn chín trăm ngàn tiền săn ma, khen thưởng của nhiệm vụ lần này có lẽ cũng không thấp, đợi đến khi đủ một triệu thì Ôn Văn sẽ xem thử xem có thể mua vũ khí mạnh mẽ một chút hay không.
Trong áo choàng của cô bé quàng khăn đỏ có rất nhiều vũ khí đạn dược, hỏa lực nặng có Phật Thuyết Galting và Đạn Vân Bạo, hỏa lực nhẹ có Chước Hổ Quần Lang, nhưng Ôn Văn vẫn cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
Đến khi đó anh sẽ tìm một chút, nếu có thể mua được loại bom có cấp bậc như 'Hoa Hồng Đỏ Thẫm' thì quá tuyệt vời...
Mà về mặt phòng ngự và vũ khí cận chiến thì Ôn Văn tạm thời không thiết, vì thế tới khi đó Ôn Văn sẽ mua theo trọng điểm, sẽ chú ý tới những thứ có hiệu quả thần kỳ.
Ngay lúc đang tính toán xem làm thế nào dùng hết tiền săn ma của mình, Ôn Văn nhìn thấy một cửa sổ lầu hai ở ven đường bị mở ra, một đứa bé tám tuổi đang chảy nước mũi, ánh mắt sáng ngời nhìn Ôn Văn.
Nhìn ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái kia, biết rằng cậu nhóc đang thay thế mình vào người Ôn Văn.
Mỗi người bạn nhỏ bình thường đều có suy nghĩ sùng bái anh hùng ở trong đầu, nhìn thấy Ôn Văn giết quái vật, đứa bé này đã bắt đầu hi vọng sau này mình có thể trở thành người giống như Ôn Văn vậy.
Thật ra thì người đang nhìn lén Ôn Văn lúc này không ít, có điều được đứa nhỏ kia ngưỡng mộ như thế làm Ôn Văn cảm thấy hư tâm bành trướng.
Vì muốn làm cho đứa nhóc này lại càng thỏa mãn hơn, càng ngưỡng mộ mình hơn nữa, Ôn Văn liền lộ ra nụ cười anh hùng với nó.
Đứa nhóc kia vốn đang rất chờ mong, nhưng khi nó nhìn thấy nụ cười của Ôn Văn thì biểu cảm trên mặt đột nhiên đông cứng lại, sau đó lớn tiếng khóc.
Đứa bé bị nụ cười của Ôn Văn dọa sợ tới phát khóc!
Ôn Văn lúng túng sờ mũi, sau đó lôi ra một cái kính nhỏ, nhìn kỹ nụ cười của mình.
"Đâu có vấn đề gì đâu... sao nó lại khóc nhỉ?"
Vì thế Ôn Văn dùng dáng cười này nhìn sang nhóm dân chúng đang lén lút nhìn qua cửa sổ, dùng ánh mắt hỏi ý bọn họ là nụ cười của mình có vấn đề hay không.
Kết quả nhìn một vòng thì bên cửa sổ không còn người nào nữa.
"Tất cả bọn họ khẳng định là bị vẻ đẹp trai của mình dọa tới không thể kiềm chế rồi..."
Ôn Văn lắc đầu, thở dài một tiếng, gọi điện thoại cho nhân viên thu nhận tới nơi này nhặt xác.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo